Hành Trình của Trang, Bóng Hình của Mẹ.
- cô giáo Minh Vân, trường Cấp 2 Ngô Quyền.

 - 6 thg 12, 2023
 - 2 phút đọc
 
Đã cập nhật: 3 thg 10

Giáng Sinh đang về... tháng 12 , không gian ấm áp thơm hương lavender nhè nhẹ trong gian cà phê nhỏ, và vẫn là những náo nức em chờ để trao tận tay cô tác phẩm đầu tay ôm trọn giấc mơ em.
Em kể chuyện đời và chuyện nghề, một cô gái chuyên ngành Truyền Thông tốt nghiệp tại đất nước Cờ Hoa với tấm bằng Master of Arts, em đã chọn trở về và truyền lửa cho những thế hệ đàn em.
Cô muốn nhắc đến Mẹ của Trang, người đã đưa em ra biển lớn, cũng đã ôm trở lại đứa con gái thương yêu nhỏ bé trong vòng tay.
Cô chọn đọc trước Chương I: Gieo mầm trên đất lạ, để thấy một Trang Nguyễn đầy tài năng, kiên cường quyết định tương lai của chính mình qua “Con đường tự quyết“ “Ván bài nhập cuộc“ “Công chúa cũng phải múa“ rồi “Quả táo lớn mơ màng trong đông giá” và nhiều nữa những điều lạ lẫm của những tháng năm là du học sinh.
Mẹ của Trang - Phụ huynh của ba chị em cùng học với cô cách nhau vài tuổi: Thùy Trang, Chúc Anh và Trang Anh - là người phụ nữ cô nhớ mãi với nụ cười khiêm tốn, hiền lành.
- cô giáo nhớ mình không? thật may mắn cả ba cháu cùng học với cô.
Cô nghĩ thầm: không biết mấy đứa nhỏ có thấy “may mắn“ như mẹ nói không? và từng đó năm trời, mẹ và chỉ có mẹ luôn sẵn sàng gặp cô, chờ cô ngoài hành lang để hỏi han từng chút về ba chị em.
Ngay đầu sách em đã viết “Quyển sách này Con viết tặng Mẹ - Người là tri thức, là tinh thần, là tình cảm và là tài sản lớn lao nhất cuộc đời Con“
Tình yêu to lớn nhất trong đời của đứa con chính là mẹ; hơn ai hết cô hiểu nỗi đau đến quá sức chịu đựng trước sự ra đi của Mẹ.
Và cho đến hôm nay, Zennie Trang Nguyễn đã từng ra biển lớn chống chọi với bao giông tố, lại trở về với dòng sông em: bình yên và hạnh phúc, bởi em đã thỏa sức vẫy vùng phải không Trang?
Đơn giản và an nhiên không hoa mỹ, lý tưởng suông như cái cách em tỏ bày khi chọn trở về: “Sài Gòn, Sài Gòn... nơi chốn ấy, những ngày này, càng lúc càng thấy sáng nhấp nháy màu huyền thoại của “ngôi sao phương Bắc“ cái thứ ánh sáng của một định hướng không gì có thể đổi dời. Sài Gòn của tôi, chỉ khi hướng về nơi ấy, tôi tin mình mới tìm thấy hành trình mạch lạc tinh tấn nhất cuộc đời. Nghĩ vậy, tôi thấy ấm áp trong quyết định trở về với Sài Gòn, về với phố đường “vừa một bàn chân bình yên“ (trích đoạn “ sẽ chẳng tiếc gì hết “).
Con trai tôi vừa nói “mẹ cũng nên đọc Chương II: Kể trên đường làm nghề - để hiểu thêm về ngành con đã chọn và chị Trang là một trong những người truyền lửa cho con.“




Bình luận