Từ lớp học Marketing đến phim trường "Mad Men".
- Hồng Phượng, Giảng viên (khoa Kinh doanh)

- 24 thg 3, 2024
- 2 phút đọc
Đã cập nhật: 3 thg 10

Viết về 30 phút ấn tượng đầu tiên khi đọc kỹ một chương và lướt qua 2-3 chương ngẫu nhiên của Dòng...
Đọc trúng một chương mà mình ngỡ đang trong một lớp học Truyền Thông -Marketing, nơi mà giảng viên đang hùng hồn mô tả ma trận phân chia công việc và khái niệm tượng hình của các phương thức truyền thông, thật rõ ràng, khúc chiết và hấp dẫn. Tui có thể mường tượng từ câu chữ của Bạn mà ra cái vòng tròn 360 độ & những điểm giao thoa đó. Bạn xẻ & slice từng con chữ, rồi trình bày lên dĩa sashimi rõ, đẹp, không thiếu miếng nào. Đọc thêm về chương lãnh đạo thì mình thấy thôi rồi, nếu mời cô Trang này qua làm cái workshop thảo luận nghệ thuật lãnh đạo là quá hợp và hời luôn. Tui thích cái từ “đong đưa’ để nói về “Đời có tên nghề mình” của Bạn, căng người ra để cân bằng, thăng bằng và là người chiếu spotlight cho người khác. Ê, nghề tui cũng na ná như vậy!
Khi đưa tôi đi qua những chương ngắn kể lại từng giai đoạn, mảng việc trên đường làm nghề của Bạn, những nickname Bạn đặt cho các nhân vật, như những nét vẽ sketchy phóng khoáng, gợi cho tôi nhớ các tên gọi trong Harry Potter và không biết sao tôi cũng nhớ đến cách thoại của Wimpy the Kids. Thế nhưng, giọng văn của Bạn và mạch văn của Bạn, nó đưa tôi đến ngay trước cửa phòng của Don Draper và Peggy Olson trong MAD MEN, nghe lỏm họ nói chuyện, tranh cãi rồi tự sự, làm tôi muốn "binge-watch" liền coi cô này cãi đến đâu và ngày mai sẽ có sản phẩm gì.
Thoại trong văn của Bạn và các tình tiết chảy liên tục như kiểu phim của Wes Anderson (tui mới coi gần nhất là The Wonderful Story of Henry Sugar). Nó khiến mình choáng ngợp theo kiểu một thước phim lối kịch nghệ hoa mỹ, đầy màu sắc sôi động, diễn viên liên tục thoại trước những khung hình biến hóa liên tục... còn tui thỉnh thoảng lại cần cái remote TV để tạm dừng và xem kỹ từng góc hình. Để chiêm ngưỡng và thỉnh thoảng lắng đọng. Rồi gật gù, mỉm cười lật lại kiếm từng câu quotes đầu chương mỗi khi nghiệm lại câu triết lý cá nhân của Trang ở cuối chương, tui tặc lưỡi cho rằng bộ sách phim này rất cần người khán giả tò mò này mua vé xem nhiều lần.




Bình luận